Mặt thẹo vốn không biết người phòng số năm là ai, nhưng nhìn thấy phản ứng của Hồ Ấu Lăng liền hiểu được.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy, nếu bởi vì phạm sai lầm mà bị đưa vào trong phòng giam đó có lẽ cũng không tệ...
Đáng tiếc, mặt thẹo nghĩ quá đẹp, hắn căn bản không biết mình sẽ phải đổi mặt với cái gì.
Phải biết là, Hồ Ấu Lăng đã nhẫn nhịn quá lâu rồi!
"Ngoại trừ khu vực bên ngoài phòng giam này thì mày không được phép đi đâu cả, đồng thời còn phải phụ trách vấn đề vệ sinh ở nơi này, nếu có nhân viên thu nhận khác tới đây thì mày phải cố gắng phục vụ bọn họ, nhưng không cho phép tiết lộ bất kỳ tin tức nào về tao và đám quái vật này."
Mỗi khi Ôn Văn nói ra một câu, mặt thẹo lập tức gật đầu một cái, những lời này đã hóa thành quy tắc nhập vào thân thể hắn, hắn không thể vi phạm bất cứ mệnh lệnh nào của Ôn Văn, cho dù Ôn Văn muốn hắn đi chết.
"À đúng rồi, từ giờ trở đi, mày không có tên cũng không có quá khứ, sẽ vĩnh viễn là một tên ngục tốt của Trạm Thu Nhận Tai Ách, gọi là Họa Tốt Số Một đi."
Ôn Văn thông báo, một lát sau con rối vớ đen cầm một bộ quần áo đi tới, là đồng phục của ngục tốt.
Qua một khoảng thời gian ngắn, Ôn Văn sẽ chế tạo mặt nạ cho ngục tốt, đảm bảo không ai từ diện mạo mà nhận ra bọn họ.
"Như vậy có lẽ không có vấn đề gì, chậc, khi nãy giết người vội vàng quá, mang hết vào đây làm ngục tốt thì tốt rồi."
Mặt thẹo đã đổi tên thành Họa Tốt Số Một có chút mờ mịt, còn không hiểu sao mình đang từ vị trí đại ca biến thành một tên tiểu tốt.
"Trước giờ tao vẫn luôn là người tuân thủ hứa hẹn, trước đó có nói sẽ giới thiệu gái đẹp cho mày, vì thế tao không thể nuốt lời được."
Ôn Văn mở cửa phòng giam của Hồ Ấu Lăng, đẩy Họa Tốt Số Một vẻ mặt say mê vào bên trong.
Đồng thời lạnh giọng nói với Hồ Ấu Lăng: "Cho cô một tiếng, một tiếng này tùy ý cô lăn qua lăn lại thế nào cũng được nhưng không được để hắn chết, không được làm hắn mất đi năng lực hành động."
Sau đó Ôn Văn vung tay, phòng giam Hồ Ấu Lăng xuất hiện một lớp lá chắn, không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Từ khi bị Ôn Văn bắt tới nay, Hồ Ấu Lăng là quái vật duy nhất không được thưởng thêm.
Những quái vật khác, lúc Ôn Văn cao hứng có thể cho chút nó phần thưởng, nhưng Hồ Ấu Lăng thì ngoại trừ đàn ông thì không cần gì khác.
Vì thế lần chiêu mộ ngục tốt này, suy nghĩ đầu tiên của Ôn Văn chính là phát thưởng cho Hồ Ấu Lăng.
Ừm, thật ra thì Từ Hải cũng chưa từng được thưởng, lại còn bị bốc lột giá trị, nhưng bị Ôn Văn bỏ qua không thèm để ý.
Ai bảo diện mạo hắn không đẹp làm chi.
Một tiếng đồng hồ sau, Họa Tốt Số Một sắc mặt tái xanh, bước chân yếu nhớt từ trong phòng giam bước ra, nhìn lại Hồ Ấu Lăng sắc mặt đỏ thắm trong phòng giam mà run run.
Hắn không muốn bước vào phòng giam này nữa, một tiếng đồng hồ này còn dài đằng đẵng hơn cả một ngày.
Cảnh tượng tuyệt vời căn bản không tồn tại, sự thật chỉ có cướp đoạt khủng khiếp mà thôi!
Chỉ có một tiếng đồng hồ, Hồ Ấu Lăng cũng lười dây dưa dài dòng, chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu của mình mà thôi.
Từ đó về sau Họa Tốt Số Một làm việc rất thận trọng, làm những nhân viên khác của trạm cũng cực kỳ chăm chú, có trách nhiệm.
Mà mục đích của đám ngục tốt làm việc chăm chỉ như vậy chỉ vậy muốn rời xa một vị mỹ nữ xinh đẹp.
...
Xử lý xong chuyện ngục tốt, Ôn Văn một lần nữa đi ra căn nhà xưởng kia, sau khi suy nghĩ một phen thì lôi cả bốn thi thể kia vào trong trạm thu nhận.
Nếu đã làm một người biến mất, không bằng để đám bọn họ biến mất sạch sẽ một chút.
Tiếp đó, Ôn Văn cầm lấy máy ghi hình bọn chúng dùng trước đó, từng chút từng chút thưởng thức thảm trạng của mình.
Bởi vì Ôn Văn yêu cầu nên lúc đám côn đồ kia đánh đập Ôn Văn vẫn luôn quay hình lại.
Ở liên bang, thiết bị quay hình rất đắt, có thể nói là xa xỉ phẩm.
Máy chụp hình đã đắt, camera còn đắt hơn, vì thế mới không có tình trạng giám sát khắp đường phố.
"Chậc chậc, mình đúng là quá kiên nhẫn, ngay cả mình cũng tự phục mình luôn."
Ôn Văn càng xem càng thấy thú vọ, giống như có người thích tích trữ video riêng của mình để thưởng thức vậy, Ôn Văn nhìn hình ảnh mình bị hành hạ mà mơ hồ cảm thấy khoái cảm.
Thực thức xong, Ôn Văn lấy thẻ nhớ trong máy ghi hình bỏ vào máy tính, lưu trữ những tấm hình chụp thảm trạng của mình.
Về phần thẻ gốc, Ôn Văn muốn giấu đi.
Bởi vì trong thẻ gốc có hình ảnh Ôn Văn giết ngược lại đám côn đồ kia, anh không thể để đám Lâm Triết Viễn nhìn thấy.
Chỉ cần để Lâm Triết Viễn nhìn thấy thảm trạng của anh, chuyện Ôn Văn giết đám côn đồ này có thể bưng bít được.
Chuyện vài tên rác rưởi, chỉ cần có lý do chính đáng thì Hiệp Hội Thợ Săn sẽ không cố điều tra.
Không sai, Ôn Văn muốn thẳng thắn chuyện mình giết người.
Bởi vì cái chết của đám người này không thể nào giấu được, không quản là Triệu Kim Võ hay Tiêu Tân Lôi đã thấy Ôn Văn bị bắt đi lần trước, đã có quá nhiều người biết chuyện này, vì thế không bằng chủ động thẳng thắn.
Về phần thi thể biến mất, Ôn Văn sẽ nói là do năng lực của mình, dù sao thì những lần trước khi quái vật biến mất anh cũng dùng lý do này.
Sau khi xử lý xong toàn bộ, Ôn Văn bắt đầu nhớ lại trạng thái đó.
Giữa điên cuồng và lý trí có một điểm giới hạn, chỉ cần anh nắm giữ được điểm giới hạn đó thì có thể kích hoạt được trạng thái đó.
Lúc bị vây trong trạng thái đó, sức mạnh và tốc độ của anh cũng không thay đổi, nhưng anh có thể có được toàn bộ năng lực của đối tượng thể chất mà anh đang nắm giữ.
Hơn nữa tuy sức mạnh lẫn tốc độ không đổi nhưng cách thức chiến đấu thì thay đổi, anh có thể phát huy thực lực chính mình một cách hoàn mỹ, không còn vụng về nữa.
Đương nhiên tác dụng phụ cũng có, chính là thừa hưởng luôn một chút ham mê và nhược điểm của quái vật.
Giống như khi là thể chất vampire, Ôn Văn sẽ sợ ánh sáng mặt trời và có yêu thích với máu.
Đương nhiên, anh không cần phải luôn bảo trì trạng thái đó, chỉ cần khi chiến đấu tiến hành chuyển đổi là được.
...
Sáng sớm hôm sau Ôn Văn và Lâm Triết Viễn cùng từ phòng làm việc của Lâm Triết Viễn tiến ra, cùng tới phòng họp.
Ôn Văn vừa mới thẳng thắn chuyện mình giết người với Lâm Triết Viễn, đúng như anh suy đoán, Lâm Triết Viễn không đi sâu vào chuyện này.
Chỉ là vài tên cặn bã xã hội chủ động tấn công thợ săn chính thức mà thôi, huống chi Ôn Văn còn có chứng chứ, Lâm Triết Viễn sẽ không quan tâm tới sống chết của chúng.
Vừa vào cửa, Lâm Lộ đã nhảy tới, có chút hưng phấn nói với Ôn Văn: "Nghe nói ông bị đám người thường bắt cóc hả?"
Những người khác cũng tò mò nhìn Ôn Văn, thợ săn bị xã hội đen bắt cóc cũng không thường thấy.
Dáng vẻ của Diêm Tu trông không quá hứng thú, nhưng dấu chấm hỏi thật to trên mặt nạ đã bán đứng cậu ta.
"Ừm... vết thương trước đó chưa lành hẳn, nhất thời không kịp đề phòng... nên là..." Ôn Văn mơ hồ giải thích.
Đối với lời giải thích của Ôn Văn, mọi người đều cười nhạt, khả năng người siêu năng bị người thường bắt cóc là bao nhiêu?
Người này nhất định có bí mật không muốn để người khác biết.
Có điều mọi người cũng không miệt mài theo đuổi, người siêu năng nào mà lại không có bí mật không muốn người khác biết chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo